1. Sự hoài thai vô nhiễm của Đức Maria đã được tiên báo ngay trong vườn địa đàng. Đức Thánh Trinh Nữ là người nữ đã dùng gót chân đạp dập đầu con rắn hoả ngục. Thiên Chúa khi tạo dựng nên Đức Maria vô nhiễm, là Ngài đã ghi một chiến thắng vĩ đại trên thần dữ; Ngài đã tái lập chủ quyền Ngài trên trái đất, Ngài trở lại với cuộc sáng tạo như chủ tể!
Chủ yếu vì vinh quang Ngài mà Thiên Chúa giữ gìn Đức Maria khỏi vết nhơ nguyên tội, vì trong tất cả mọi việc Thiên Chúa làm, Ngài đều nhằm tìm lợi ích cho vinh quang Ngài trước hết. Mỗi một người đều sinh ra với tội lỗi và vết nhơ của tội, nên Thiên Chúa không hoàn toàn làm chủ được, Ngài không thể cai trị nó trọn vẹn. Satan cầm buộc linh hồn ngay từ khi nó được sáng tạo. Thiên Chúa đã tạo dựng và Satan chiếm lấy tác phẩm của Ngài. Vinh quang Thiên Chúa bị hạ nhục trong các thụ tạo Ngài. Và khi Thiên Chúa đuổi Ađam Evà ra khỏi vườn địa đàng, Satan đã chiến thắng trên Thiên Chúa: đó là chiến thắng của nó.
Nhưng kìa Đức Maria! Mẹ được Thiên Chúa che chở, gìn giữ bằng một đặc ân hết sức đặc biệt. Mẹ được thụ thai một cách tự nhiên, giống như toàn thể nhân loại từ sau Ađam, nhưng Thiên Chúa buộc lòng phải giữ Mẹ không tì ố. Evà, người mẹ đầu tiên, đã bị nhơ ố; Đức Maria, người Mẹ đích thực của sự sống, sẽ được vô nhiễm. Thiên Chúa phủ bóng trên Mẹ; Mẹ là khu vườn khép kín, là mạch suối niêm phong của Ngài, mà nước ở đó chỉ duy mình Đức Vua mới được uống. Stan không dám đến gần Mẹ, Mẹ được sinh ra dưới những cánh tay của tình yêu Thiên Chúa: Dominus possedit me in initio viarum suarum – Nữ Tử đích thực của Thiên Chúa! Primogenita ante omnem creaturam. Ngôi Lời không thể nào phải chịu xấu hổ vì Mẹ mình.
Thiên Chúa ban cho Mẹ mọi sự: khi nhìn vào Đức Maria, Thiên Chúa thấy danh dự và vinh quang Ngài. Cả Ba Ngôi cực thánh đều góp phần vào ơn Vô nhiễm của Đức Maria; vinh quang của cả Ba Ngôi Thần Linh đòi hỏi điều đó; vì Satan đã có thể chặn trước Thiên Chúa, Satan muốn là kẻ chiến thắng, vì con người có tu sửa đến đâu cũng không thành vấn đề gì, sinh ra đã là nô lệ thì luôn luôn mang dấu vết.
Nhưng bằng cách này thì vinh quang Thiên Chúa đã được tái lập trong nhân loại; hình ảnh Thiên Chúa được đúc nặn lại và được phục hồi. Bây giờ, Thiên Chúa có thể không có gì phải ngại xuống cư ngụ nơi Đức Maria, vì Mẹ là Nhà Tạm tinh tuyền hơn mặt trời. Nhờ lòng tinh tuyền, Đức Maria là vườn địa đàng của Thiên Chúa: với Mẹ, Ngài sẽ canh tân thế giới.
Hãy nhìn vào cái mà sự hoài thai vô nhiễm đem lại cho chúng ta: trước hết là Chúa Giêsu Kitô; Đức Maria là rạng đông của mặt trời công chính xinh đẹp. Rồi đến các thánh, họ là những vì sao rực sáng trên bầu trời Giáo hội. Tất cả đã được đào tạo nhờ Đức Maria; mọi sự đều đến với chúng ta thông qua vườn địa đàng của Thiên Chúa. Sự hoài thai vô nhiễm là nguồn mạch của tất cả mọi ân sủng mà chúng ta đã lãnh nhận. Về phần Mẹ, Mẹ Maria mới chỉ là một vết chấm nhỏ ở chân trời, giống như đám mây nhỏ mà ngôn sứ Êlia đã nhìn thấy; nhưng Mẹ cứ lớn dần, lan rộng ra, cho tới khi ảnh hưởng thần linh của Mẹ tràn ngập khắp thế giới.
2. Nhưng đối với chúng ta, những người tôn thờ, thì còn có một cái gì đó hơn thế nữa trong sự hoài thai vô nhiễm. Nếu Thiên Chúa đã gìn giữ Đức Maria như vậy, thì đó là vì Ngài muốn cư ngụ trong Mẹ; Ngài đã muốn đến thăm trái đất và ở trong nơi cư ngụ thánh thiện, tinh tuyền và không vết nhơ. Ngôi Cha hằng hữu và Ngôi Thánh Thần đã thánh hóa Đức Maria để làm cho Mẹ trở nên Nhà Tạm xứng đáng cho Ngôi Lời thần linh: vì đây là điều cần thiết để tạo nên một thiên đàng khác; Đức Maria đã được Vô nhiễm để tiếp nhận Ngôi Lời vào trong con người Mẹ. Sự hoài thai vô nhiễm là sự chuẩn bị xa cho việc hiệp lễ. Ôi Ngôi Lời lại không lấy làm mãn nguyện chiêm ngắm nơi ở mà Ngài đã dọn cho chính mình ư! Ngài sẽ vội vã đến đó ngay thôi: Exultavit ut gigas.
Chúa Giêsu cũng phải được cảm nếm niềm vui như thế khi Ngài đến với chúng ta lúc hiệp lễ. Ngài nóng lòng mong mỏi đến giờ phút chúng ta đem Ngài ra khỏi Nhà Tạm; Ngài muốn đến với chúng ta trong niềm vui mừng như thể đến với Đức Maria. Ngài sẽ được như thế nếu chúng ta trong trắng. Ngài không mong điều gì khác nơi chúng ta trừ ra việc dọn lòng cho sạch sẽ. Vậy, đối với chúng ta, sự tinh bạch thuần khiết để rước lễ phải là hoa trái của sự hoài thai vô nhiễm. Không có nó, tất cả các nhân đức khác đều không giá trị gì; thiếu vắng nó, Chúa sẽ đến với chúng ta với một cảm giác ghê tởm, linh hồn chúng ta sẽ chỉ là nơi đày đọa Ngài. Ngài sẽ nói với vị linh mục của Ngài: “A! con sẽ đem Cha đi đâu đấy? Đi vào trái tim không thuộc về Cha ư, trái tim mà kẻ thù của Cha đã chiếm giữ ư? Hãy để Cha đi vào Nhà Tạm!”
Ôi Maria, hãy cho con mượn tà áo tinh tuyền của Mẹ; hãy mặc cho con trong cái trắng ngần, trong vinh quang của ơn Vô nhiễm thai của Mẹ! Bà mẹ vốn có bổn phận trang điểm cho con cái bà để đi dự yến tiệc. Ôi Maria, hãy mặc cho con bằng chính Mẹ, Chúa Giêsu sẽ đón nhận con; Ngài sẽ hài lòng đến với con, vì Ngài sẽ nhìn thấy Mẹ trong con, và Ngài sẽ tìm thấy niềm vui sướng của Ngài trong nơi lưu ngụ trái tim con.